Dữ liệu cũ
Thứ hai, 27/01/2014, 03:00 AM

Không thể yêu (95)

Chưa đầy năm phút, dưới nhà đã có tiếng còi xe cấp cứu, có người vội vàng chạy lên hỏi: “Bệnh nhân đâu?”

Tiểu Lâm chỉ vào ông Triệu mà nói: “Ở đây, làm ơn nhanh giùm!”

Bác sĩ và y tá khiêng cáng chạy vào: “Bệnh tim của bệnh nhân đột nhiên tái phát, mau cấp cứu ngay”. Bác sĩ vội làm tiếp động tác sơ cứu của Sử Đông, tiêm thuốc và truyền nước cho ông Triệu.

Một bác sĩ khác tỉ mỉ kiểm tra cho Tiểu Manh, Tiểu Lâm vừa giải thích cụ thể bệnh tình của em gái vừa đưa bệnh án cho bác sĩ. “Cô ấy bị hôn mê sâu, cần lập tức nhập viện chụp CT xem có xảy ra biến chứng gì không”. Giọng bác sĩ vô cùng nghiêm trọng, ông gọi người mang cáng tới. Sử Đông giúp họ đặt ông Triệu và Tiểu Manh lên cáng. Họ khiêng hai người đi, Sử Đông, Tiểu Lâm và bà Triệu vội vàng chạy theo sau.

Chỉ một lát mà dưới nhà họ Triệu đã đông kín người. Nhìn thấy nhà họ Triệu đột nhiên có hai người ngã bệnh, ai cũng xì xầm bàn tán. Tiểu Lâm không màng tới những lời hỏi thăm của hàng xóm, cả tâm trí cô đang dồn hết vào bố và em gái mình, họ đã được đưa lên hai chiếc xe cấp cứu. Sử Đông phải dìu cô, Tiểu Lâm đang rất hoảng loạn: “Tiểu Lâm, em ngồi vào xe anh đi!”

“Em muốn đi cùng Tiểu Manh, anh mau lái xe theo đi!”. Lúc này, chiếc xe chở ông Triệu cũng bắt đầu chuyển bánh. Bà Triệu vừa khóc vừa đi theo. Tiểu Lâm rất lo lắng cho em gái, cứ khăng khăng đòi đi theo. Sử Đông chỉ còn cách nghe theo cô.

“Tiểu Manh…!” – Tiếng hét thất thanh hòa trong tiếng khóc vang lên – “Tiểu Manh, tại sao em không đợi anh?”. Hạ Tử Kiến vừa đến đã gặp ngay cảnh tượng kinh hoàng này. Anh lao lên xe cứu thương vừa ôm chặt Tiểu Manh vừa khóc gọi tên cô.

Sử Đông và bác sĩ vội kéo anh ra: “Tử Kiến, anh bình tĩnh lại đi. Tiểu Manh phải đến bệnh viện ngay”.

Tử Kiến hoang mang nhìn Tiểu Manh: “Cho tôi đi cùng cô ấy, bác sĩ làm ơn đi!”

Trông thấy cảnh tượng này, Tiểu Lâm đành xuống xe. Cô biết chắc rằng bây giờ không ai có thể kéo Tử Kiến xuống. Sử Đông gật đầu với bác sĩ: “Vậy chúng tôi sẽ đi theo sau”. Sử Đông kéo Tiểu Lâm chạy tới xe của mình, anh lái theo sau xe cứu thương.

***

Tử Kiến đành buông tay Tiểu Manh ra, nhìn cô bị đẩy vào phòng cấp cứu, lúc này anh mới thấy toàn thân mình như bị tước hết sức lực.

Tiểu Lâm nháo nhác khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy bà Triệu đang run rẩy trước một cửa phòng cấp cứu khác. Cô liền chạy tới: “Mẹ, bố con thế nào rồi?”

“Tiểu Lâm, phải làm sao đây. Bây giờ Tiểu Manh đã như thế, bố con lại…?”. Bà nói không thành tiếng.

Tiểu Lâm đỡ mẹ ngồi xuống: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Bố chỉ vì quá sợ hãi nên mới thế. Bố sẽ không sao đâu”.

Thấy bác sĩ đi ra, hai người vội vàng đứng lên hỏi: “Bác sĩ, bố tôi thế nào rồi?”

“Bệnh nhân chỉ vì quá kích động, bây giờ không sao rồi. Ông nhà cần nhập viện để kiểm tra và theo dõi thêm vài ngày. Hai người có thể vào thăm được rồi”. Bác sĩ trả lời.

“Vâng, cảm ơn bác sĩ”. Hai mẹ con Tiểu Lâm vội bước vào. Sắc mặt ông Triệu đã khá hơn nhiều, chỉ nhận thấy vẻ mệt mỏi. Bà Triệu ôm lấy chồng vừa khóc vừa nói: “Ông già này, ông muốn dọa tôi sợ chết khiếp à?”

“Đừng có khóc. Chẳng phải tôi ổn rồi sao”. Ông Triệu đưa tay giúp vợ lau nước mắt và cố nở một nụ cười yếu ớt: “Đừng khóc nữa mà. Chúng ta còn phải chăm sóc Tiểu Manh nữa. Tiểu Manh bây giờ sao rồi?”. Ông Triệu cố nhấc đầu dậy hỏi Tiểu Lâm.

“Tiểu Manh vẫn đang trong phòng cấp cứu, bố yên tâm, Tiểu Manh nhất định sẽ không sao đâu”.

Tiểu Lâm gạt nước mắt, cô an ủi bố mình: “Bố, bây giờ con qua thăm Tiểu Manh. Bố đừng quá lo lắng nhé. Vừa nãy bác sĩ nói, bố vì quá lo lắng nên mới phát bệnh đấy”.

“Ừ, có tin gì phải báo cho bố ngay nhé. Có mẹ con ở đây với bố là được rồi. Con sang với Tiểu Manh đi”. Ông Triệu nói rồi khép mắt lại, cơ thể ông không chịu nổi áp lực này.

Tiểu Lâm tới bên cạnh Tử Kiến và Sử Đông. Tử Kiến đang ôm lấy ngực khóc, Sử Đông im lặng ngồi bên cạnh. Thấy Tiểu Lâm đi tới, Sử Đông hỏi nhỏ: “Tiểu Lâm, bác trai thế nào rồi?”

“Bố em tỉnh rồi. Bác sĩ nói là bệnh tim của ông tái phát, cần nằm viện vài ngày theo dõi”.

“Vậy là ổn rồi”. Sử Đông thấy an tâm hơn, bây giờ nhà họ Triệu không thể chịu đựng thêm cú sốc nào nữa.

Thấy bác sĩ bước ra, ba người vội vây lấy: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“Bây giờ bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê, kết quả chụp CT cho thấy khối u của cô ấy đã lớn hơn trước, xem ra bệnh tình ngày một nghiêm trọng, cần nhanh chóng làm phẫu thuật”. Thái độ của bác sĩ vô cùng căng thẳng.

“Nhưng làm phẫu thuật cũng rất mạo hiểm, liệu có nguy hiểm tới tính mạng của cô ấy không?”, Sử Đông lo lắng hỏi.

“Nếu không làm phẫu thuật, với tốc độ phát triển của khối u như hiện nay, bệnh nhân cũng không thể sống được. Làm phẫu thuật dù chỉ có một tia hy vọng, cô ấy vẫn có khả năng sống tiếp được. Tuy nhiên, chúng tôi không thể đảm bảo những rủi ro xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Vì thế phẫu thuật hay không là do người nhà và bản thân bệnh nhân quyết định.

“Ý của bác sĩ là không có cách gì cứu sống được cô ấy sao?”. Giọng Tử Kiến run rẩy, trong mắt anh đầy ắp nỗi tuyệt vọng.

“Với trình độ y học hiện nay, thật sự tình trạng của bệnh nhân cần xuất hiện kỳ tích thì mới có hy vọng sống, tuy vậy chúng ta cũng cần có niềm tin vào y học”. Bác sĩ nói.

“Y học liệu có thể giữ lại mạng sống cho cô ấy không? Ông không phải là bác sĩ sao? Tại sao không thể cứu sống cô ấy? Tại sao? Ông nói đi!”. Tử Kiến đột nhiên túm lấy cổ áo bác sĩ, hét lên giận dữ.

Sử Đông và Tiểu Lâm vội vàng kéo anh ra: “Kiến, anh bình tĩnh lại đi”.

Vị bác sĩ kia bị hành động và lời nói của Tử Kiến xúc phạm, giận dữ bỏ đi. Tiểu Lâm liền đuổi theo thay Tử Kiến xin lỗi nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của ông ta làm cho e ngại, cô đành quay lại.

Tử Kiến quỳ xuống sàn đau đớn khóc. Thấy bạn mình như vậy, Sử Đông vô cùng chua xót, đến một lời khuyên cũng chẳng thể nói ra.

***

Bên ngoài cửa sổ tràn ngập một màu xanh, những tia nắng ấm áp của mùa xuân đang ùa tới. Những đốm sáng loang lổ đang nhảy múa trên quần áo ba người, soi rõ nỗi tuyệt vọng của Hạ Tử Kiến, sự bất lực của Sử Đông và nước mắt của Tiểu Lâm. Khung cảnh khiến con người ta không dám hít thở mạnh.

Mùa đông đến rồi, mùa xuân có còn xa không? Còn khi mùa xuân thực sự hiện hữu thì Tiểu Manh, hy vọng và kỳ tích của em vẫn ở nơi nào? Tiểu Lâm không cách gì để nén nỗi đau trong lòng, nước mắt men theo khuôn mặt cô rơi xuống. Trời ơi! Tiểu Manh em mở mắt ra nhìn bọn chị đi?

Một cô y tá bước ra nói: “Ai là người nhà bệnh nhân? Cô ấy tỉnh lại rồi”.

Cả ba người cùng đồng thanh: “Là tôi”.

Y tá mở cửa phòng cấp cứu, cả ba người cùng bước vào. Tiểu Manh nằm đó, khuôn mặt trắng như giấy, thấy mọi người vào cô yếu ớt nở nụ cười: “Em dọa mọi người sợ quá có phải không? Xin lỗi nha”.

Tiểu Lâm lại gần trách em gái: “Dọa gì mà dọa. Em tỉnh lại là bọn chị mừng lắm rồi”. Nắm lấy bàn tay lạnh giá của em, lòng Tiểu Lâm như trút được gánh nặng.

Tử Kiến buồn bã nhìn Tiểu Manh: “Tiểu Manh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi”.

“Tử Kiến anh cũng đến à?”. Tiểu Manh ngước nhìn dáng vẻ gầy guộc của Tử Kiến.

“Anh đến rồi, anh đi cùng em suốt mà. Tiểu Manh đừng bỏ rơi anh…”. Giọng Tử Kiến khản đặc.

“Em xin lỗi, em xin lỗi!”. Nước mắt Tiểu Manh tràn ra.

Còn tiếp…

Giang Vũ Hạm

(Tiểu thuyết Không thể yêu của nhà văn Trung Quốc Giang Vũ Hạm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành. Giữ bản quyền tác phẩm Hồng Tú Tú).

Nguồn: vnexpress.net

Bình luận

Nổi bật

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

sự kiện🞄Thứ ba, 20/02/2024, 10:09

Trên thế giới còn rất nhiều những chiếc phi cơ 'lão thành' ngót nghét 50 tuổi vẫn đang bay trên bầu trời.

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

sự kiện🞄Thứ bảy, 14/10/2023, 05:57

Loại thực phẩm nhiều người xem như vô hại này lại là nguyên nhân dẫn đến bệnh tật, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, chúng thường được gọi là "sát thủ thầm lặng" tàn phá sức khoẻ con người.

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

sự kiện🞄Thứ năm, 29/06/2023, 15:00

(CL&CS) - Cảng Chu Lai thuộc Công ty Giao nhận - vận chuyển quốc tế Trường Hải (THILOGI) đang dần khẳng định năng lực tiếp nhận tàu lớn, khai thác đa dạng hàng hóa, đáp ứng nhu cầu xuất nhập khẩu của các doanh nghiệp, góp phần thúc đẩy giao thương tại khu vực miền Trung, Tây Nguyên.