Dữ liệu cũ
Thứ sáu, 03/01/2014, 03:00 AM

Không thể yêu (83)

Tiêu Lâm và y tá đi làm thủ tục nhập viện, chính là ở phòng đợi nơi cô đã ở bên Triệu Tiểu Manh trong lúc cô ấy hôn mê.

Trên mặt Triệu Tiểu Manh có vẻ trầm tĩnh khó có được. Triệu Tiểu Manh của bây giờ thiếu đi vẻ bướng bỉnh bình thường mà trở lại với vẻ thuần khiết, Tiêu Lâm nhìn gương mặt vừa bình thản đến kỳ lạ lại vừa đẹp khiến bao ánh mắt phải chú ý, trong lòng trào dâng một nỗi buồn ghê gớm.

Những lời nói trước đó của bác sĩ khiến cho cô thấy tuyệt vọng, tại sao? Tại sao lại bắt cô ấy phải chịu đựng những đau đớn này? Điện thoại của Hạ Tử Kiến khiến Tiêu Lâm tỉnh lại, việc này thì bản thân mình phải tôn trọng ý kiến cá nhân của Triệu Tiểu Manh, cho nên cô quyết định tạm thời sẽ giấu Hạ Tử Kiến.

“À, Tử Kiến à, cậu vẫn còn ở nhà của Sử Đông à?”

“Ừ, mình muốn hỏi cậu và Tiểu Manh đang ở đâu, Sử Đông hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm không?”, Hạ Tử Kiến đưa Sử Đông ra làm bia chắn đỡ.

“Ờ, mình và Tiểu Manh lát nữa sẽ đi ăn cơm, hôm nay mình muốn để Tiểu Manh ngủ ở đây, mình có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với em ấy. Tử Kiến, cậu thấy thế nào?”, Tiêu Lâm cố giữ bình tĩnh nói.

“Ờ” – Hạ Tử Kiến tỏ ra có vẻ thất vọng – “thế giờ Tiểu Manh có khỏe không?”

“Vẫn khỏe, giờ cậu ấy đang tranh giành đòi mình phải đi pha cà phê đây này”, Tiêu Lâm trả lời một cách rất bình thường.

Hạ Tử Kiến không hoài nghi chút nào cả: “Thế cũng được, cậu nói với Tiểu Manh, mai mình tới đón cô ấy”.

“Ờ, được rồi. À, Tiểu Manh nói điện thoại của cô ấy hết pin rồi. Thế nhé, tạm biệt”. Tiêu Lâm tắt điện thoại xong như là thoát được nạn, lúc này mới phát hiện thấy mình lo lắng tới mức trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Tử Kiến buồn bã tắt điện thoại đi, im lìm không vui nói: “Cậu Tiêu Lâm này, chỉ biết việc của mình, lại giữ Tiểu Manh ở nhà cậu ấy mất rồi”.

Sử Đông đồng tình nói: “Con gái mà, xem chừng hôm nay chúng ta không tìm được hai chị em cô ấy rồi, hay là hai người cô đơn chúng ta cùng nhau uống chút rượu giải sầu?”

“Tùy cậu”. Hạ Tử Kiến trả lời một cách tùy tiện, chẳng thể nào vui lên được.

Hạ Tử Kiến mệt mỏi đứng dậy cùng Sử Đông xuống lầu, trong tim anh giờ phút này chỉ toàn là hình ảnh của Triệu Tiểu Manh, quên sạch cô con gái Hạ Bối Bối. Nếu như bình thường, anh đã sớm sắp xếp ổn cuộc sống của Bối Bối.

Hạ Bối Bối từ sau lần giận dỗi về nhà trước, quyết từ chối nói chuyện với bố cũng như với Triệu Tiểu Manh. Triệu Tiểu Manh tự nêu ra ý kiến mình sẽ chuyển về nhà ở với Hạ Tử Kiến, Hạ Tử Kiến không đồng ý, nói Bối Bối chỉ là giở tính trẻ con thôi, một thời gian sau sẽ ổn. Hạ Tử Kiến quên mất là mâu thuẫn sinh ra một cách tất yếu giữa Triệu Tiểu Manh và Hạ Bối Bối. Anh nhận thấy, Bối Bối có thích dì Triệu. Nhưng anh lại không hiểu nổi, Hạ Bối Bối thực sự thích dì Triệu, nhưng lại không muốn cô trở thành người mẹ mới của mình, đến chia sẻ bớt tình yêu người cha dành cho em. Triệu Tiểu Manh hiểu rất rõ suy nghĩ của Hạ Bối Bối, lập trường của cô đã định trước, cô và Hạ Bối Bối không có cách nào chung sống hòa thuận với nhau, chỉ có thể lấy sự im lặng để đối lại sự im lặng mà thôi.

Hạ Bối Bối lúc nào cũng lên kế hoạch trốn đi, em mang số tiền mình dành dụm được hàng ngày ra đếm, hóa ra mình cũng là một bà nhà giàu nhỏ tuổi. Những năm qua tiền mẹ cho cộng với tiền bố cho, gộp vào với nhau thực sự là một con số không nhỏ. Cụ thể sẽ đi đâu, em lại không nghĩ thông được, hôm trước lên mạng tìm tài liệu, thấy có bài giới thiệu về Đại Lý của Vân Nam và khu phố cổ Lệ Giang, lúc đó mới có mục tiêu rõ ràng.

Hạ Bối Bối mang màn hình máy tính thiết kế thành một bức tranh hoạt hình, trên đó có hình một em bé nhỏ tuổi với bím tóc xinh xắn, gương mặt có những giọt nước mắt tội nghiệp, đeo chiếc ba lô rời khỏi nhà, bên dưới là ba chữ lớn: Con đi đây!!!

Con bé đeo một chiếc ba lô du lịch to nhìn lại phòng mình một lượt, yên tâm đi khỏi nhà.

***

Khi Triệu Tiểu Manh tỉnh lại sau giấc ngủ mê man, trời đã hoàn toàn tối đen rồi. Cô mở mắt ra nhìn Tiêu Lâm đang ngồi đằng trước mình: “Tiêu Lâm, chị luôn ở bên em sao?”

“Chị không ở bên em thì ai bên em hả? Em cũng không cho chị nói với ai, chị chỉ biết ở đây trông em chứ biết làm sao”. Thấy cô tỉnh lại Tiêu Lâm vui mừng tiến lại, “bụng đói rồi đúng không? Chị nhanh đi ăn đi”. Triệu Tiểu Manh áy náy nói.

“Khi em ngủ chị đã ăn chút đồ bên ngoài rồi, em cả ngày không ăn gì sao có thể không đói chứ? Chị đi mua cho em bát mì gà nhé? Cái đó thanh nhẹ em ăn nhất định sẽ tốt”. Tiêu Lâm nói rất nhanh, không đợi cho Triệu Tiểu Manh phản đối đã chạy đi mua rồi.

Triệu Tiểu Manh rất cảm động vì có một người bạn thân thiết như thế. Người bác sĩ buổi chiều khám bệnh cho cô cũng đi vào, đồng thời còn vào cùng với chủ nhiệm Trần, người bác sĩ mấy ngày trước khám bệnh cho cô. Triệu Tiểu Manh ngồi dậy. “Bác sĩ Trần cũng ở đây ạ?”, cô nở nụ cười để chào.

“Tiểu Triệu à, lần trước tôi đã bảo cô đến sớm để lấy kết quả kiểm tra, sao cô lại không tới lấy?”, chủ nhiệm Trần chau mày hỏi.

“Cháu xin lỗi, mấy hôm nay gia đình cháu có nhiều chuyện quá nên cháu quên mất”. Triệu Tiểu Manh lè lưỡi nói với giọng xin lỗi.

“Việc có nhiều như thế nào cũng không bằng tính mạng chứ?” – Chủ nhiệm Trần nghiêm túc nói – “nếu hôm nay không phải bác sĩ Hoàng, tôi không biết cô bị ngất vì đau đầu đâu”.

“Có kết quả kiểm tra chưa ạ?”, Triệu Tiểu Manh dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý hỏi.

“Ừ, có rồi”. Chủ nhiệm Trần nói, “tôi nói cô Triệu nghe, tốt nhất cô nên gọi người nhà đến bệnh viện một chuyến, một mình cô ở đây cũng không thuận tiện gì”.

“Không sao đâu ạ, cháu có tay có chân cái gì cũng có thể tự mình làm được”. Triệu Tiểu Manh từ chối ý tốt của bác sĩ, “bác sĩ Trần, lần trước bác đã đồng ý với cháu, kết quả kiểm tra nhất định sẽ nói với cháu”. Sự kiên quyết trên gương mặt của Triệu Tiểu Manh đều khiến cho tất cả mọi người ở đó hiểu rõ cách nghĩ của cô, “bệnh của cháu, cháu có quyền quyết định”.

Bác sĩ Trần chỉ biết thở dài một tiếng: “Tiểu Triệu, cô quá mạnh mẽ”. Nói rồi đưa cho cô xem tờ kết quả kiểm tra đang cầm trong tay.

Triệu Tiểu Manh cầm lấy tờ giấy mỏng manh, trên đó có hình chụp cắt lớp của não bộ CT, trong bản đồ đó mũi tên chỉ một vết nhỏ màu đen, dùng bút màu hồng đánh dấu các chữ hủy bỏ các sinh tiết từ khối u mờ trong não. Tay của Triệu Tiểu Manh có chút run rẩy, cô chỉ phần chữ màu đỏ hỏi: “Khối u mờ này nghĩa là gì ạ?”

“Đó chính là sự phân hình não và cũng chưa thể xác định chắc chắn đó là khối u, đó có thể là cục máu cũng có thể đó là đường truyền máu bị tắc gây ra, nhưng độ khó của cuộc phẫu thuật lần này của cô không phải ở đây, mà là vị trí của nó, nó nằm ở giữa trung tâm thần kinh của bộ đại não, chỉ cần một chút nhỏ rủi ro thôi là sẽ phá hỏng hết cả các trung tâm thần kinh của cô”. Bác sĩ Hoàng cũng nói với giọng nghiêm túc như thế.

“Nếu chẳng may bị phá hỏng thì sẽ thế nào?”, Triệu Tiểu Manh hỏi.

“Nếu trong quá trình lấy ra vật đó mà làm tổn thương đến hệ thần kinh, thì rất có thể sẽ mất đi một vài chức năng về ký ức, thậm chí có thể trở thành người thực vật”. Bác sĩ Trần thực sự không muốn nói ra những điều khiến cho người ta kinh sợ như thế, nhưng là một người bác sĩ, anh buộc phải nói cho bệnh nhân biết được tình hình xấu nhất, “nếu là u não, thì kết quả sinh thiết cho biết là u lành tính hay u ác tính còn là một vấn đề khác”.

“Còn nếu không phẫu thuật thì sao?”, Triệu Tiểu Manh hỏi một cách bình tĩnh lạ thường.

“Nếu như không phẫu thuật, nó sẽ càng ngày càng to, tương tự nó sẽ chèn ép vào các trung tâm thần kinh của cô, bây giờ nó cách dây thần kinh thị giác của cô gần nhất, cũng chính là nói nếu như có chuyện không may nào xảy ra thì khả năng lớn là sẽ bị mù, và có thể sẽ còn xuất hiện vài điều không mong muốn nữa mà chúng ta chưa thể biết hết được, còn phải căn cứ cả vào sự biến chuyển bệnh tình của bản thân cô”. Bác sĩ Trần nói có vẻ hơi buồn, một người con gái trẻ trung, xinh đẹp như thế này, sao lại phải chịu nỗi đau khổ lớn đến vậy.

“Nghĩa là phẫu thuật hay không thì kết quả cũng tương tự nhau”. Triệu Tiểu Manh nhìn tờ kết quả và cười.

“Không, nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là 50%, còn nếu không phẫu thuật thì đến một nửa cơ hội cũng không có” – Chủ nhiệm Trần vội vàng nói – “Cô nên thương lượng với người nhà vẫn hơn, cố gắng đến làm phẫu thuật trong thời gian sớm nhất, trình độ chuyên môn của bệnh viện chúng tôi thuộc danh sách hàng đầu trong tỉnh, chúng tôi nắm rõ tình hình”.

“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn”. Triệu Tiểu Manh cầm thật chặt tờ kết quả trong tay, trên mặt lộ rõ vẻ vô cùng điềm tĩnh, không hề nhìn thấy một chút sóng gợn hay sự thất vọng nào nổi lên.

Chủ nhiệm Trần và bác sĩ Hoàng đi ra, là bác sĩ chuyện sinh lão bệnh tử họ thấy rất nhiều, nhưng đều là lần đầu tiên họ thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế lại thản nhiên như không đối mặt với bệnh tình của mình.

Triệu Tiểu Manh lúc này mới yếu ớt nằm xuống giường, đầu cô trống trơn, tính mạng lại dùng cách lặng lẽ như thế để nhắc nhở chính cô đã đến lúc thời gian còn lại tính bằng giờ rồi, cô ấy sẽ lựa chọn thế nào cho tính mạng của mình đây?

Khi Tiêu Lâm bưng bát mì gà nóng hôi hổi bước vào, nhìn thấy gương mặt như thế, cô đặt đồ xuống hỏi: “Tiểu Manh, sao thế?”. Cô nhìn thấy trong tay Triệu Tiểu Manh cầm tờ kết quả kiểm tra, “Tiểu Manh, em biết rồi à?”

“Ừ, em biết rồi”. Triệu Tiểu Manh cười một cái đau đớn, “Tiêu Lâm, lần này chị thực sự phải giúp em”.

Nước mắt của Tiêu Lâm không kìm được cứ thế chảy ra: “Tiểu Manh, em đừng nói như thế, chỉ cần chị có thể làm được, chị nhất định sẽ giúp em”. Ôm Triệu Tiểu Manh trong lòng, cô vô cùng đau xót.

“Chị có thể làm được, chính là tiếp tục giúp em giấu chuyện này. Không được nói cho bất cứ ai, đồng ý với em nhé?”. Triệu Tiểu Manh nói một cách ung dung, nghe thấy thế, tai của Tiêu Lâm như nghe thấy tiếng sấm vậy, cô không kìm được nhảy lên: “Không được, chị không làm được”.

“Chị có thể làm được, Tiêu Lâm, chị nhất định làm được!”. Triệu Tiểu Manh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lâm nói từng câu, từng chữ một.

Còn tiếp…

Giang Vũ Hạm

(Tiểu thuyết Không thể yêu của nhà văn Trung Quốc Giang Vũ Hạm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành. Giữ bản quyền tác phẩm Hồng Tú Tú).

Nguồn: vnexpress.net

Bình luận

Nổi bật

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

sự kiện🞄Thứ ba, 20/02/2024, 10:09

Trên thế giới còn rất nhiều những chiếc phi cơ 'lão thành' ngót nghét 50 tuổi vẫn đang bay trên bầu trời.

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

sự kiện🞄Thứ bảy, 14/10/2023, 05:57

Loại thực phẩm nhiều người xem như vô hại này lại là nguyên nhân dẫn đến bệnh tật, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, chúng thường được gọi là "sát thủ thầm lặng" tàn phá sức khoẻ con người.

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

sự kiện🞄Thứ năm, 29/06/2023, 15:00

(CL&CS) - Cảng Chu Lai thuộc Công ty Giao nhận - vận chuyển quốc tế Trường Hải (THILOGI) đang dần khẳng định năng lực tiếp nhận tàu lớn, khai thác đa dạng hàng hóa, đáp ứng nhu cầu xuất nhập khẩu của các doanh nghiệp, góp phần thúc đẩy giao thương tại khu vực miền Trung, Tây Nguyên.