Rio Grande Rise (RGR) là một cao nguyên lục địa chìm dưới nước, hình thành dưới dạng một sống núi lửa cách đây khoảng 40 triệu năm và từng là một vùng đất nhiệt đới rộng lớn phủ đầy thực vật. Phát hiện này đã được nhóm nghiên cứu quốc tế do Priyeshu Srivastava từ Đại học Sao Paulo dẫn đầu công bố trên tạp chí Nature và IFL Science.
Nằm cách vùng ven biển của Brazil khoảng 1.200km, RGR bao phủ khoảng 150.000 km2 đáy biển, với độ sâu từ 700 đến 2.000m. Có giả thuyết cho rằng RGR từng là một hòn đảo, xuất hiện lần đầu vào năm 2018 và điều này đã được xác nhận thông qua việc phân tích mẫu đất nạo vét từ phía tây của RGR.
Bằng cách đánh giá các đặc điểm khoáng chất, địa hóa học và từ trường của lớp trầm tích, nhóm tác giả nghiên cứu đã phát hiện rằng mẫu vật chủ yếu được cấu thành từ đất sét đỏ, phù hợp với loại "đất đỏ" (terra roxa) đặc trưng được tìm thấy ở nhiều nơi trong bang Sao Paulo. Trong mẫu đất này, các nhà nghiên cứu cũng xác định được nhiều khoáng chất thường thấy trong các biến thể của đá núi lửa, bao gồm magnetite oxy hóa, hematite, goethite, và kaolinite.
Các phát hiện này tiết lộ rằng đất sét được hình thành như một kết quả của quá trình phong hóa của đá núi lửa trong điều kiện thời tiết ấm áp và ẩm ướt. Dựa trên phân tích này, nhóm nghiên cứu kết luận rằng RGR đã tích tụ các nguyên tố đất hiếm trong suốt thời kỳ Thủy Tân kéo dài cho tới khoảng 35 triệu năm trước, với điều kiện nhiệt đới là đặc trưng.
Các nghiên cứu trước đó cũng đã tiết lộ rằng RGR là một hòn đảo chìm dưới nước với sự giàu có của các khoáng chất quý như cobalt, lithium và nickel, cùng với các nguyên tố đất hiếm quý như tellurium. Vì những vật liệu này là thành phần chính trong nhiều công nghệ mới giúp giảm thiểu sự phụ thuộc vào nhiên liệu hóa thạch, việc khai thác tài nguyên thiên nhiên ở RGR đang thu hút sự quan tâm đặc biệt.
Nằm ở vùng biển quốc tế, RGR hiện đang được Cơ quan quản lý Đáy biển Quốc tế giám sát, mặc dù chính phủ Brazil đã nộp đơn xin mở rộng thềm lục địa đến hòn đảo này. Tuy nhiên, thực tế là việc này ít có khả năng được chấp nhận, bởi Công ước Liên Hợp Quốc về Luật biển (UNCLOS) quy định rằng một quốc gia không thể sở hữu nhiều hơn 370,4km bên ngoài đường bờ biển.