Người phụ nữ khuyết tật “mặc cảm” nên tự vẫn?
Từ ngày chị Thuý mất, căn nhà vốn thiếu vắng bóng người càng
trở nên ảm đạm, không khí đau buồn vây bủa. Ngồi tiếp chuyện là mẹ của nạn nhân
với vẻ mặt tiều tuỵ, những ngón tay run rẩy bám chặt vào nhau…
Cuộc trò chuyện thi thoảng bị ngắt quãng bởi những cuộc điện
thoại hỏi thăm từ người thân. Bà nghẹn ngào: “Gia cảnh tôi đơn chiếc, chồng
vào chùa ở hơn bốn năm nay, hai đứa con khác thì đi làm xa, chỉ còn tôi và con
Thuý ở nhà. Ngày nó chết đi, tôi cũng không còn tinh thần để sống. Nếu không có
người thân an ủi, chắc tôi u uất chết theo rồi”.
Hôm đó là ngày 2/12/2013, bà mẹ đi vía Bà ở Châu Đốc, chỉ còn
lại Thuý ở nhà. Không yên tâm nên bà cứ liên tục điện thoại về hỏi thăm. Mọi
chuyện vẫn bình thường đến 15h, bà gọi mãi mà con gái không bắt máy.
Lo quá, bà liền gọi cho con trai út làm việc ở trung tâm Vĩnh
Long chạy về xem chị mình thế nào. Do đường xa nên gần một tiếng đồng hồ sau em
trai mới về tới nhà.
Gọi mãi vẫn không nghe chị trả lời, người em vội vã chạy
khắp nơi tìm kiếm và sửng sốt nhìn thấy chị chết trong tư thế treo cổ trong nhà
bếp. Sau khi báo hung tin cho mẹ, người em tức tốc điện thoại trình báo sự việc
lên công an.
Người mẹ cho biết: “Con Thuý vốn bại liệt hai chân từ nhỏ,
hai tay lại yếu ớt vô cùng, chưa bao giờ có thể chồm lên cao khoảng 1m, thậm chí
leo từ nền gạch lên xe lăn còn khó, thử hỏi làm sao có thể quăng dây, thắt gút
rồi trèo lên cao gần 2m treo cổ. Nhìn vô hiện trường, gia đình tôi chắc chắn
rằng, con Thuý không phải vì mặc cảm mà tự tử”.
Tuy biết rằng cái chết của con mình còn nhiều khúc mắc nhưng mẹ nạn nhân ban đầu
không đành lòng cho khám nghiệm tử thi. Sau hồi lâu được công an giải thích cặn
kẽ và động viên tinh thần, bà mới đồng ý.
Bước đầu khám nghiệm cho thấy trên người nạn nhân ngoài vết
cắt trên cổ tay, không còn bất kỳ dấu vết thương tổn nào.
Thế nhưng đó không
phải là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong, vì thế rất có thể nạn nhân đã bị hung
thủ làm tắt nghẽn đường hô hấp, sau đó treo lên nhằm tạo hiện trường giả, đánh
lạc hướng cơ quan điều tra.
Mối tình trên sóng phát thanh
Ai cũng đồng ý với nhận định một cô gái bại liệt không thể tự
treo mình lên tự tử. Tại hiện trường, cảnh sát phát hiện chiếc điện thoại di
động của nạn nhân có hình ảnh một thanh niên và trước khi nạn nhân chết có liên
lạc với đối tượng này.
Theo gia đình nạn nhân, đó là Trần Trọng Quý (19 tuổi, ngụ xã
Long An, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang). Đối tượng quen biết chị Thuý đã gần
6 tháng qua chương trình tìm bạn bốn phương trên sóng phát thanh.
Nắm được thông tin quý giá này, lực lượng công an mau chóng
triệu tập Quý. Tại cơ quan điều tra, Quý liên tục vòng vo, cho rằng mình không
liên quan đến cái chết của nạn nhân. Đến khi công an đưa ra những bằng chứng tại
hiện trường yêu cầu giải thích, hắn mới cúi đầu nhận tội.
Hung thủ khai nhận, trong 6 tháng quen biết chị Thuý, hắn chỉ
ghé thăm nhà được hai lần. Qua mỗi ngày trò chuyện, hắn biết gia đình người phụ
nữ tuy nghèo nhưng vẫn có một ít vàng phòng thân. Hắn tính sẵn khi có cơ hội sẽ
gom hết số tài sản này.
Thời cơ cũng đến khi chị Thuý báo tin mẹ mình đã đi Châu Đốc
và mong muốn gã ghé nhà chơi. Hắn mừng rỡ, mang theo một gói thuốc ngủ đến nhà
nạn nhân. Tại đây, canh lúc không có ai, hắn lén trút gói thuốc ngủ vào ly nước
cho bạn gái uống.
Khi thấy nạn nhân có dấu hiệu mê man, hắn vội vã chạy nhanh
vào phòng ngủ lục lọi khắp nơi và lấy được trong túi quần một sợi dây chuyền hai
chỉ vàng 18K và chiếc nhẫn một chỉ vàng 24K.
Nhưng chị Thuý chưa thấm thuốc,
nhìn thấy hành động của Quý liền ra sức ngăn cản. Thủ phạm thực hiện hành vi
giết người, tạo hiện trường giả rồi “ôm” số tài sản cướp được trở về Tiền Giang.
“Mật ngọt chết ruồi”
Người mẹ nạn nhân kể, con mình từ nhỏ đã bất hạnh, những
tưởng quen biết một chàng trai biết cảm thông, nào ngờ lại gặp thảm kịch.
Nạn
nhân là con giữa trong gia đình có ba chị em. Sinh ra với vẻ ngoài bình thường
như bao đứa trẻ khác nhưng căn bệnh bại não đã lấy đi khả năng đi lại của chị.
Dù gia đình đã bán gần hết tài sản, chạy chữa khắp nơi nhưng
Thúy vẫn không khỏi bệnh. Thấy đôi chân con ngày càng teo tóp, hai tay yếu ớt,
nói chuyện đớt đát, bao nhiêu tình thương cha mẹ đều dành hết cho đứa con kém
may mắn.
Không thể phụ giúp gia đình, chị Thuý luôn cảm thấy mặc cảm
về bản thân, đôi khi muốn tìm đến cái chết. Để động viên tinh thần con, người mẹ
lặn lội khắp nơi đến các trường khuyết tật đăng ký học nghề cho con. Thế nhưng
nhìn thấy bệnh sử bại não của chị, không ai dám nhận vào trường. Mẹ con lại ngậm
ngùi trở về đan lát giỏ sống qua ngày.
Người mẹ bùi ngùi tâm sự: “Tuy tay nó yếu, lâu lắm mới đan
xong mấy cái giỏ nhỏ bán khoảng 20 ngàn nhưng nó không nản, nói phụ tôi được cái
gì hay cái đó. Dù từng bị bại não nhưng tinh thần con tôi sáng suốt lắm, cứ kêu
chị nó dạy học hoài, không một ngày đến lớp mà ráp chữ rất tốt”.
Để con mình không buồn tủi, người mẹ chắt chiu mua một chiếc
điện thoại để con mình nghe sóng phát thanh.
Hơn nửa năm nay, ra vào luôn nhìn
thấy con mình mỉm cười đầy hạnh phúc, người mẹ tò mò hỏi thăm thì được con trả
lời rằng vừa quen biết một chàng trai qua chương trình tìm bạn bốn phương.
Để chị thêm tin yêu vào cuộc sống, ngày nào chàng trai cũng
kể rất nhiều chuyện cười cho người yêu nghe. Người mẹ biết sự việc vừa vui, vừa
lo lắng vì không biết rằng người ta đến với con mình là thật lòng hay không.
Người mẹ đau xót tâm sự: “Thằng Quý treo con tôi lên bằng
một sợi dây dù nhưng nhà tôi không có loại dây đó nên tôi chắc rằng nó đã mưu
tính rất kỹ, nếu chuốc thuốc ngủ không được sẽ giết chết luôn. Giờ tôi sống
nhưng lòng cũng như chết rồi”.
(Theo Pháp luật Online)
Nguồn: vietnamnet.net