Đánh con dù dưới bất kỳ hình thức nào đều mang mầm mống bạo lực cho xã hội. Trong một gia đình có xung đột bạo lực sẽ dạy cho đứa con biết rằng chân lý của cuộc sống chỉ có qua bạo lực. Nghĩa là nếu bạn muốn người khác công nhận bạn đúng thì nên dùng con đường bạo lực là chắc ăn nhất. Xã hội ta đầy rẫy kiểu đó.
Quản lý doanh nghiệp thì đặt hình phạt và tiền phạt lên trên đầu những biện pháp kỷ luật. Va chạm nhau, ai mạnh hơn người đó đúng. Rồi những nhân viên văn phòng cũng thành kẻ bạo lực. Những đứa trẻ còn thơ ngây biến thành những sát thủ không gớm tay.
Tại sao không dùng lý lẽ mà lại dùng bạo lực, vì bạo lực là con đường ngắn nhất để đạt được chân lý. Tại sao lại chọn con đường ngắn nhất để đến chân lý bởi vì người đi không đủ can đảm đi hết con đường, họ sợ kiến thức mình không đủ, họ sợ con đường đó quá nhiều chông gai, họ sợ chính bản thân họ.
Dạy con hiểu điều đúng bằng bạo lực là suy đồi đạo đức của xã hội. Một xã hội không lấy pháp luật làm trọng, không lấy tính minh bạch của lý lẽ làm nền tảng thì ắt đạo đức của xã hội đó đang xuống cấp trầm trọng và nền văn hóa của xã hội đó đang đi vào con đường bế tắc. Người ta nói phương tây không đánh con vì con họ không hư đó là lời nói sàm. Xã hội phương tây không đánh con vì họ thượng tôn pháp luật. Mọi sai đúng phải được phân định bằng lý lẽ. Lý lẽ của anh, tôi không thuận thì còn lý lẽ của cộng đồng, lý lẽ cộng đồng không thuận thì còn lý lẽ của xã hội, còn luật pháp. Chúng ta thì không. Chúng ta coi trọng lệ hơn luật, chúng ta coi trọng sức mạnh hơn lý lẽ, chúng ta coi trọng quan hệ hơn chân lý.
Đánh trẻ con là hành động vi phạm hiến pháp, luật pháp. Hiến pháp quy định, phàm là con người đều được quyền sống như nhau. Những đứa bé khi đã được sanh ra đời đều được quyền làm người trong đó được quyền yêu thương và được yêu thương, được quyền tôn trọng, được quyền bất khả xâm phạm về thân thể. Luật pháp cũng có Luật Hôn nhân gia đình, Luật Bảo vệ và chăm sóc trẻ em. Vậy mà có những người ngang nhiên thừa nhận cho mình quyền được đánh vợ, đánh con. Chúng ta làm mọi thứ để có bình đẳng về giới trong xã hội, trong gia đình nhưng quên mất một mảng, những đứa trẻ trong gia đình cũng phải được bình đẳng, được tôn trọng trong đối xử. Chúng ta hô hào sống theo hiến pháp và luật pháp nhưng tự bản thân chúng ta, trong tận cùng đã không muốn thực hiện theo điều đó.
Tôi cũng là cha của 2 đứa con, đứa lớn tôi cũng đánh, khi bé còn nhỏ. Nhưng tôi nghiệm ra rằng đánh con chỉ để thỏa mãn cơn tức giận của mình nhiều hơn là để dạy con, vì chân lý không bao giờ gắn liền với bạo lực và không có con đường tắt bằng bạo lực để bé có thể hiểu điều đúng sai. Vả lại đánh bé đau một, mình đau mười, bé đau một ngày mình đau gần cả tháng. Tôi không đánh bé nữa và không bao giờ đánh bé sau. Con tôi đến giờ đã lớn, vẫn yêu thương nhau, yêu thương gia đình và biết phân biệt đúng sai. Tôi dạy con rằng ba mẹ không phải là người hoàn hảo (chỉ có Thánh mới hoàn hảo), nếu con thấy ba mẹ sai, con có quyền góp ý, nếu thấy điều ba mẹ nói không đúng có quyền tranh luận. Nếu tranh luận không kết thúc con có quyền giữ ý của mình. Nhưng con phải luôn tôn trọng ba mẹ, tôn trọng quyết định của ba mẹ, nếu quyết định đó có ảnh hưởng đến gia đình.
Một đứa trẻ được nuôi dạy bằng tình thương, bằng những chân lý được thuyết phục bằng lý lẽ, bằng việc tôn trọng luật pháp, tôn trọng cộng đồng. Chúng ta sẽ có một nền văn hóa nhân văn, một xã hội cân bằng và một đất nước thân thiện hòa bình.
Nhưng đạt đến điều đó còn xa lắm, làm sao mọi hành xử phải thượng tôn pháp luật. Người làm lãnh đạo như người cha phải biết làm gương trong hành xử với pháp luật, con cái nó nhìn vào tâm của bạn không phải nhìn vào khẩu hiệu mà bạn đang hô hào. Chúng ta phải tuyên truyền luật pháp và phải xử lý nghiêm tất cả mọi hành vi vi phạm pháp luật mà không quan tâm đến lệ làng như thế nào. Ngoài ra còn phải bắt buộc những người sẽ và đang có con đi học những khóa học để có thể am hiểu luật pháp và am hiểu việc dạy con đi đến chân lý thế nào là đúng.
Độc giả Minh Trần
Nguồn: vietnamnet.net