Dữ liệu cũ
Thứ tư, 13/05/2015, 15:56 PM

"Mẹ không cho phép ai làm tổn thương con. Không ai có quyền đó"

"Tôi nghĩ không gì đáng sợ hơn việc người bạn yêu thương không chấp nhận con người thật của bạn", Nguyên Khang - một người đồng tính nam tại TP. HCM tâm sự.

Sau nhiều năm ròng chống chọi cùng bệnh tật, mẹ tôi qua đời vào năm 2011. Nỗi đau vì người mà tôi thương quý nhất vĩnh viễn bỏ mình ở lại dằn vặt tôi một thì sự uất ức khi để mẹ ra đi mà vẫn chưa nhận được sự chấp nhận của bà dày vò tôi mười. Mẹ biết tôi là người đồng tính, tôi chắc chắn vậy. Tuy nhiên, biết và chấp nhận là hai khía cạnh hoàn toàn khác biệt.

cong-khai-dong-tinh_3_CWCJ
 

Bằng linh cảm của một người phụ nữ, của một người mẹ luôn hết mình vì 3 đứa con trai, mẹ nhất định thấy rõ sự khác biệt của tôi. Đó là sự khác biệt từ ngày còn bé khi tôi luôn mải mê với những trò chơi con gái. Đó là sự khác biệt của thằng con trai duy nhất trong đội múa của trường; của những màn trình diễn dưới phấn son và trang phục nữ. Đó là sự khác biệt của một người em cẩn thận, tỉ mỉ trong mọi chuyện, khác hẳn với người anh hay táy máy chân tay, làm đổ vỡ mọi thứ quanh nhà. Đó là sự khác biệt trong chuyện tình cảm đầu đời. Thế mà, mẹ luôn đưa ra những lý do hợp lý cho mọi chuyện: có thể là do tính cách tôi hơi dị thường, có thể là do sự sốc nổi của lứa tuổi mới lớn...

Đỉnh điểm là một đêm khi tôi vừa tròn 17 tuổi, buồn vì những mối quan hệ nhập nhằng, tôi tìm đến men rượu. Kết quả là tôi thức trắng nôn mửa. Mẹ đã ở bên cạnh tôi suốt đêm khiến tôi đánh liều lấy hết can đảm thổ lộ với mẹ xu hướng tính dục của mình. Tuy vậy, mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng mà bảo tôi: "Say xỉn thì đừng nói lung tung".

Không lâu sau, tôi bắt đầu hẹn hò với một bạn trai. Khi gia đình của người ấy phát hiện ra chuyện đi lại của hai đứa, họ ép buộc tôi sang nhà thưa chuyện. Dự cảm có chuyện chẳng lành, tôi thú thật với mẹ. Mẹ không hề đá động đến chuyện bạn trai của tôi, chỉ cản ngăn không cho tôi qua bên nhà đó. Mẹ bảo: "Mẹ không cho phép ai làm tổn thương con. Không ai có quyền đó".

Lo sợ của mẹ thành sự thật khi tôi một mực đến ngôi nhà kia. Lần đầu tiên trong đời, tôi bị người khác dùng từ ngữ làm tổn thương danh dự một cách nặng nề. Tôi còn quá trẻ, lại chẳng chuẩn bị gì để đối phó với áp lực quá lớn như thế nên tôi chấp nhận thất bại, chấp nhận những cái tên xấu xí mà họ gán ghép cho tôi. Hoang mang và đau khổ, tôi chỉ thấy một ngõ cụt trước mắt mình. Nhiều đêm, tôi bật dậy giữa khuya và khóc tức tưởi. Những lúc ấy, mẹ luôn ở bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng và an ủi. Tôi biết mẹ cũng buồn, cũng thất vọng, cũng tức giận nhiều nhưng mẹ không nỡ chà xát vết thương của tôi thêm nữa.

Chiều ý mẹ, tôi bắt đầu gặp chuyên gia tâm lý và ngoan ngoãn nhận lấy lời khuyên của họ. Ai cũng có lựa chọn của mình, nhưng chúng ta vẫn còn gia đình, còn vấn đề cuộc sống nên phải tiết chế cảm xúc. Khi có thể làm chủ được cuộc sống và suy nghĩ chính chắn hơn thì quyết định sống với con người thật cũng chưa muộn.

Từ đó, tôi chấp nhận sống như thế, cốt yếu để làm vui lòng mẹ. Tôi bỏ lại mọi thứ, sang Phần Lan tiếp tục con đường học vấn. Mọi thứ cứ trôi đi một cách yên ả đến khi mẹ trở bệnh nặng. Tôi lập tức thu xếp về Việt Nam để có thể ở bên cạnh chăm sóc và chuyện trò cùng mẹ. Nhưng rồi, mẹ cũng ra đi mãi mãi để lại tôi trong tuyệt vọng và hoảng sợ, thêm vào đó là dự day dứt khôn nguôi. Tôi nghĩ mẹ vẫn còn mù mờ về con người thật của mình. Hơn cả thảy mọi thứ, tôi vẫn cần mẹ chấp nhận.

104222006332506501184681917706928895939852n_yhcp
 

Tôi cứ thế lầm lũi sống trong đau khổ đến khi nghe người mợ họ kể về những tâm tư thầm kín của mẹ trên giường bệnh. Mẹ nói: "Con mình sinh ra đã như vậy nên phải để nó sống thật. Nó vui thì chị mới vui được".

Tôi òa khóc. Nước mắt chảy càng nhiều, tôi càng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.

Sự chấp nhận âm  thầm từ phía mẹ khiến tôi có đủ dũng cảm và tự tin để tiếp tục trên con đường của mình. Tôi bắt đầu công khai đồng tính với họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp. Mỗi người có một phản ứng khác nhau nhưng điều đó đối với tôi không mấy quan trọng. Chỉ cần có được sự đồng cảm của những người tôi yêu thương là hạnh phúc rồi. Và khi tôi vui, tôi biết ở đâu đó, mẹ cũng đang mỉm cười. Như thế là đủ!

Mọi thông tin liên quan đến Văn hóa - đời sống, bạn đọc có thể theo dõi thêm tại đây

Theo Một thế giới

Bình luận

Nổi bật

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

Những phi cơ già cỗi nhất thế giới, bay trên bầu trời nửa thế kỷ vẫn còn hoạt động

sự kiện🞄Thứ ba, 20/02/2024, 10:09

Trên thế giới còn rất nhiều những chiếc phi cơ 'lão thành' ngót nghét 50 tuổi vẫn đang bay trên bầu trời.

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

Người phụ nữ mắc ung thư gan giai đoạn cuối vì 1 loại thực phẩm quen thuộc, chuyên gia cảnh báo thói quen này nhiều người mắc phải

sự kiện🞄Thứ bảy, 14/10/2023, 05:57

Loại thực phẩm nhiều người xem như vô hại này lại là nguyên nhân dẫn đến bệnh tật, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, chúng thường được gọi là "sát thủ thầm lặng" tàn phá sức khoẻ con người.

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

Cảng Chu Lai đón tàu lớn và nâng cao hiệu suất khai thác hàng rời

sự kiện🞄Thứ năm, 29/06/2023, 15:00

(CL&CS) - Cảng Chu Lai thuộc Công ty Giao nhận - vận chuyển quốc tế Trường Hải (THILOGI) đang dần khẳng định năng lực tiếp nhận tàu lớn, khai thác đa dạng hàng hóa, đáp ứng nhu cầu xuất nhập khẩu của các doanh nghiệp, góp phần thúc đẩy giao thương tại khu vực miền Trung, Tây Nguyên.