Nuôi con cả một đời, đến cuối đời cụ bà 68 tuổi phải bán nhà 4 tỷ đồng để vào viện dưỡng lão, 2 con trai giàu có nhưng không ai nuôi được mẹ

Cụ bà đã đưa ra một quyết định mà không ai ủng hộ nhưng nó lại là điều giúp bà có được niềm vui và hạnh phúc những năm tháng cuối đời.

Việc chăm sóc cha mẹ khi về già là bổn phận cũng như trách nhiệm của mỗi người con. Thế nhưng không phải cha mẹ nào cũng có thể sống hạnh phúc cùng các con. Câu chuyện dưới đây là dòng tâm sự của cụ bà Lương Khang Thu (Nam Ninh, Trung Quốc) được chia sẻ trên nền tảng Toutiao và nhận được nhiều sự chú ý. Cụ thể, bà chia sẻ:

Trong mắt của nhiều người, ở tuổi 68, tôi được coi là một người phụ nữ già có phúc. Mỗi tháng, tôi nhận được một khoản lương hưu khá cao là 4.000 NDT (hơn 13 triệu đồng). Điều này chưa kể, tôi còn sở hữu một căn nhà ở khu vực đắc địa đang được cho thuê với mức giá cao gấp đôi số tiền lương hưu hàng tháng. Bên cạnh đó, tôi có hai con trai đã kết hôn, đang sinh sống và làm việc ở thành phố. Với bề ngoài như vậy, có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang sống một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ về tài chính và không cần lo lắng quá nhiều về tương lai.

Khi chồng còn sống, cuộc sống của tôi thực sự là hạnh phúc như nhiều người nghĩ. Tuy nhiên, sau khi chồng qua đời cách đây hai năm, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về những năm tháng tiếp theo của cuộc đời. Và khi tôi bước sang tuổi 71, sau hơn hai năm sống một mình, không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định bán bỏ tất cả tài sản và chuyển vào một viện dưỡng lão.

Nuôi con cả một đời cuối cùng cụ bà 68 tuổi phải bán nhà 4 tỷ đồng để sống ở viện dưỡng lão vì 2 con trai nhưng không ai nuôi được mẹ già (Ảnh minh họa)

Quyết định của tôi đã khiến nhiều người bất ngờ và gây ra nhiều ý kiến trái chiều. Có người tự hỏi tại sao tôi lại đưa ra quyết định này khi có hai người con trai. Tuy nhiên, sự thực của cuộc đời là không thể làm khác.

2 người con trai là niềm tự hào của bố mẹ

Nhìn lại quá khứ, việc sinh ra hai cậu con trai sinh đôi đã là một niềm vui lớn đối với tôi. Trong thời điểm đó, khi chúng tôi đang lập kế hoạch cho gia đình, các cặp vợ chồng như chúng tôi nếu làm việc trong lĩnh vực công chức thì chỉ được phép sinh một đứa con duy nhất, không phân biệt giới tính. Vì vậy, việc có hai đứa con trai sinh đôi thật sự là một điều may mắn lớn.

2 người con trai là niềm tự hào của bố mẹ (Ảnh minh họa)

Tôi là giáo viên đại học và chồng tôi làm việc ở cấp xã. Do đó, chúng tôi luôn đặt mục tiêu cao và đầu tư cho sự giáo dục của các con. Từ những năm đầu tiên ở trường tiểu học đến khi chúng lên đại học, chúng tôi không bao giờ phải quát mắng chúng về việc học bởi chúng luôn động viên và cùng nhau nỗ lực học tập.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai con chọn phát triển sự nghiệp của mình ở thành phố lớn. Cậu cả làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước, trong khi em út tham gia làm việc cho một tập đoàn nước ngoài. Thu nhập của 2 con tôi tương đương nhau và công việc không quá mệt mỏi. Đây là điều khiến nhiều người ngưỡng mộ bởi gia đình tôi có hai đứa con thành đạt, không cần phải lo lắng nhiều về tương lai.

Tuy nhiên, thực tế là kể từ khi bắt đầu công việc ở thành phố, với cuộc sống bận rộn và áp lực công việc, cả hai con tôi đều ít khi trở về thăm bố mẹ. Cả năm, chúng chỉ về nhà vào những ngày Tết. Sau khi thành lập gia đình, họ còn ít khi trở về nhà ngay cả vào dịp Tết.

Trong khi đó, chúng tôi vẫn còn đang làm việc, đã cố gắng làm thêm để tăng thêm thu nhập. Nhưng sau khi về hưu, cuộc sống trở nên nhàm chán hơn khi không có sự gần gũi với con cháu. Do đó, vợ chồng tôi dành phần lớn thời gian của mình cho việc du lịch. Tuy nhiên, với tuổi cao, sức khỏe yếu, chúng tôi chỉ có thể thực hiện vài chuyến đi, rồi phải ở nhà vì cảm thấy đau nhức xương khớp.

Có 2 con trai nhưng không ai nuôi được mẹ già

Cách đây hai năm, chồng của tôi đột ngột qua đời. Sau sự ra đi đó, cuộc sống của tôi trở nên cô đơn và tẻ nhạt vì không có ai ở bên cạnh. Thấy tình hình này, các con đã đề xuất đón tôi lên sống cùng họ ở thành phố. Ban đầu, tôi nghĩ đó là cách tốt nhất vào thời điểm đó vì được gần gũi với các con, nên tôi đã đồng ý ngay.

Sống cùng gia đình con trai có vẻ ổn trong thời gian đầu. Tuy nhiên, theo thời gian, tôi nhận ra rằng không thể cảm thấy thoải mái như khi sống một mình. Bởi vì sự chênh lệch thế hệ dẫn đến những xung đột quan điểm, khó có thể giải quyết được.

Tôi đã ở thử với gia đình con cả ba tháng. Mặc dù con trai đối xử với tôi rất tốt, nhưng con dâu luôn tạo khoảng cách với tôi trong mọi việc. Mặc dù không có sự xung đột nhưng trong nhà luôn trầm lặng, thiếu sự kết nối, nhà đông người nhưng không có sự ấm áp. Thực sự, tôi cảm thấy không thoải mái sống chung với chúng.

Sau chưa đầy ba tháng, tôi quyết định chuyển sang nhà con út. Cả con dâu và con trai đều đối xử với tôi rất tốt. Tuy nhiên, chúng quá bận rộn với công việc của mình. Dù sống chung nhà nhưng có lúc mấy ngày tôi không gặp các con. Vợ chồng chúng về nhà khi tôi đã đi ngủ và lại ra ngoài từ sáng sớm để đi làm. Ngoài ra, ở căn hộ chung cư, ít có cơ hội giao tiếp với hàng xóm để trò chuyện nên tôi thường cảm thấy lẻ loi và cô đơn.

Sau hai tháng ở nhà con út, tôi nói dối rằng muốn trở về quê vì nhớ nhà. Khi trở về quê, tôi thấy thoải mái vì được hít thở không khí trong lành. Tuy nhiên, cuộc sống nghỉ hưu vẫn trở nên nhàm chán không kém. Tại thời điểm đó, ý định vào viện dưỡng lão đã nảy ra trong tâm trí của tôi.

Ngay sau đó, tôi đã đi thăm một số viện dưỡng lão địa phương (Ảnh minh họa)

Ngay sau đó, tôi đã đi thăm một số viện dưỡng lão địa phương. Trước đó, tôi nghĩ rằng chỉ có những người già không có con cái hoặc mắc các bệnh nặng mới phải sống ở đó. Nhưng khi gặp gỡ các cụ ông, cụ bà trong viện, tôi nhận ra rằng không phải như vậy.

Trong viện dưỡng lão, các cụ ông, cụ bà vẫn khỏe mạnh và thường xuyên được con cái đến thăm. Cuộc sống ở đây mang lại hạnh phúc hơn so với việc ở nhà vì có bạn bè để trò chuyện. So với cuộc sống tẻ nhạt của mình, tôi cảm thấy mình còn buồn bã hơn. Vì không có ai để kết nối, tôi thường cảm thấy cô đơn và lạc lõng.

Sau một số lần thăm viện dưỡng lão, tôi đã chọn được một địa điểm ưng ý với mức giá 5.500 NDT/tháng (khoảng 18,8 triệu VNĐ) bao gồm cả chi phí ăn ở và ở chung phòng với ba người khác. Tôi đã thăm hỏi các cụ bà ở đó và họ đều hài lòng với chất lượng dịch vụ.

Ngay sau khi quyết định, tôi đã đặt cọc tiền. Tôi cũng gọi điện thông báo cho các con về quyết định sắp tới của mình, cả hai con trai đều phản đối. Tuy nhiên, tôi đã quyết định không thay đổi nên các con đành tôn trọng quyết định của tôi.

Lương hưu của tôi chỉ có 4.000 NDT/tháng, trong khi chi phí cho viện dưỡng lão lên đến 5.500 NDT/tháng. Không muốn làm phiền đến các con, tôi đã quyết định bán ngôi nhà ở khu đất vàng. Sau khi đăng tin rao bán trong một tháng, tôi đã thành công trong việc bán với giá 1,2 triệu NDT (hơn 4 tỷ đồng).

Ngay sau khi nhận được số tiền, tôi đã sắp xếp đồ đạc để chuyển vào viện dưỡng lão. Trước đó, tôi từng nghĩ rằng ở tuổi già, chỉ cần có tiền và sống trong một ngôi nhà lớn là đủ. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng điều quan trọng hơn cả là có bạn bè và người thân thích ở bên cạnh.

TIN LIÊN QUAN