Tôi và chồng cùng quê. Lúc mới kết hôn, cả hai làm việc ở thành phố nên thuê phòng, ở riêng. Lúc sắp sinh con, chồng khuyên về quê sinh em bé để gần bà nội bà ngoại, đỡ tốn kém hơn ở phố. Cơn ác mộng bắt đầu từ đây.
Mẹ chồng can thiệp cả chuyện đẻ thường hay đẻ mổ của tôi. Lúc vợ chồng tôi nói rằng sẽ sinh con ở bệnh viện tỉnh, cách nhà khoảng 30km để đảm bảo an toàn cho mẹ và bé, bà liền không vui. Bà nói rằng xa đi lại tốn kém, thuê taxi đi đi về về cũng hết tiền triệu. Chồng tôi liền bảo toàn bộ chi phí sẽ tự lo, bà đành im lặng, ậm ừ cho qua chuyện.
Xuất viện về nhà, vì còn đau, sức khỏe yếu nên tôi chỉ nằm trên giường, chuyện bếp núc nấu nướng để chồng và mẹ chồng. Tuy nhiên những bữa cơm của tôi chỉ là rau khoai lang luộc và trứng luộc.
Chị gái và anh rể qua thăm, nhìn mâm cơm trống trơn đầy ái ngại. Anh rể nói nhỏ với chị gái mang cho tôi con gà để ăn bồi bổ. Lúc chị gái mang gà đến, bà xởi lởi đòi trả lại vì... vườn vẫn còn đầy gà, tủ lạnh còn đầy thịt. Chị gái tôi nhất quyết không nhận, để lại cho em gái. Thế nhưng tôi cũng chẳng được ăn, mẹ chồng thả gà vào vườn và tiếp tục nuôi.
Bà lục trong tủ lạnh lấy thịt lợn để từ Tết ra, rang mặn lên rồi cả nhà ăn chung. Thịt mỡ, bụng dạ còn kém nên tôi không ăn được.
Buổi sáng, bà hỏi xem tôi muốn ăn gì nhưng cuối cùng cũng chỉ là cơm nguội từ tối cắm lại cho ấm và quả trứng luộc. Xong xuôi, bà đi làm đồng đến 12h trưa, 1h chiều mới về. Lúc về bà cũng chẳng quan tâm đã nấu cơm nước hay vào thăm cháu mà chỉ lo cho lợn cho gà ăn rồi hỏi bâng quơ xem đã nấu cơm chưa. Dù vừa sinh con, đang ở cữ nhưng bữa trưa nào cũng gần 2h chiều mới ăn, tối có những bữa 10h khuya mới ăn.
Có bữa bà lấy thịt gà trong tủ lạnh để nấu cháo. Vì tiếc mỡ gà nên bà cho hết vào nổi cháo, mỡ nổi váng nhìn thôi đã ngán. Nồi cháo gà to đùng, thịt ít gạo nhiều. Tôi phàn nàn với chồng, bà nghe được liền xỏ xiên: "Mấy chục năm trời tôi cũng chẳng dám nấu nồi cháo gà to như thế để ăn đâu". Bát cháo bỗng dưng đắng ngắt, tôi chẳng còn tâm trí đâu để ăn.
Buổi tối cũng chẳng được nghỉ ngơi nhiều. Hai vợ chồng tranh thủ con ngủ để chợp mắt. Cứ khoảng 1 tiếng rưỡi con lại dậy đòi ti, thay tã thay bỉm. Một đêm tôi thức 3 4 lần. Thế nhưng sáng ra 6h kém chưa dậy, bà đã đi ngang cửa sổ, nói to: "Giờ này mà còn chưa dậy, nằm nhiều không thấy đau xương à".
Chưa kể, em trai chồng chưa lấy vợ, vẫn ở cùng nhà, chẳng hiểu chuyện gì đã nhắn tin với chồng tôi: "Bảo chị ấy con ngủ thì tranh thủ dậy sửa soạn, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng phụ bà". Tôi đọc được tin nhắn chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Thấy tình hình ở cữ cùng mẹ chồng không ổn, tôi bàn với chồng xin về nhà mẹ đẻ. Ban đầu chồng không đồng ý vì sợ mẹ chồng không cho phép, hàng xóm dị nghị bàn tán lời ra tiếng vào. Tuy nhiên tôi vẫn quyết định nên kể rõ tình hình với bố mẹ rồi nhờ ông bà sang nhà nội, xin phép đưa hai mẹ con về chăm. Mặc dù mẹ chồng không vừa lòng nhưng bố mẹ tôi nhất quyết nên cuối cùng tôi vẫn được về nhà bố mẹ đẻ.
Từ đó, những ngày ở cữ của tôi bớt nặng nề. Ở nhà ông bà ngoại vừa có mẹ ruột chăm, đỡ đần trông con lại không phải suy nghĩ, nhìn mặt ai để sống, tôi vui vẻ và bớt suy nghĩ, lo lắng hơn.