Từ trước đến nay, hầu hết mọi người đều mặc định mua nhà là việc của đàn ông hay đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, tức là việc của người phụ nữ là giữ gìn hạnh phúc cho gia đình. Thế nhưng, ở thời đại hiện nay, việc phụ nữ mua nhà không còn là điều xa lạ. Thậm chí, nhiều người còn khuyên phụ nữ nhất định phải có 1 căn nhà, dù nhỏ cũng là chốn để lui về.
Tường Vi (33 tuổi) đã kết hôn 7 năm và có 2 con, 1 trai 1 gái. Trước khi kết hôn, cô cùng chồng đặt cọc mua một căn nhà chung cư. Kết hôn được 1 năm, bên chủ đầu tư bàn giao nhà, gia đình cô chuyển vào ở.
Vì con còn nhỏ nên chồng cô quyết định rước mẹ từ quê lên sống chung, vừa tiện chăm sóc vừa có bà trông cháu. Chưa kể, em chồng chưa kết hôn cũng về nhà Tường Vi ở vì đó là nhà của anh trai mình. Việc sống chung với mẹ chồng, em chồng cùng những áp lực công việc, con cái khiến Tường Vi nhiều lần muốn phát điên. Điều khiến cô bức xúc, phẫn nộ nhất chính là gia đình chồng luôn cho rằng đó là nhà của chồng cô, Tường Vi không có quyền gì trong căn nhà ấy nên muốn đi muốn ở cũng không hề nói qua với cô.
Một lần, chị gái chồng lên thành phố khám. Người chị ấy đưa theo cả con gái lên ở chơi. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như chồng nói qua với Tường Vi một tiếng. Đằng này, anh ta không nói gì. Đến lúc Tường Vi đi làm về, thấy nhà đông người mới biết đến sự việc. Lúc đó vừa mệt vừa đang bầu bí, không tiện đi lại nhiều nên cô không đi mua thêm thức ăn mà nhắn chồng sẽ đặt thêm đồ ăn ngoài. Anh ta liền nổi cáu, chửi mắng cô trước mặt tất cả mọi người, cho rằng cô tiếp đã chị chồng và cháu gái không chu đáo, không có tình cảm.
Lần khác, cháu gái con của chị chồng lên thành phố học đại học. Thay vì bàn bạc cùng vợ, chồng của Tường Vi tự quyết định cháu gái sẽ ở nhà cậu để tiện quản lý, chăm sóc cho chị gái được yên tâm. Căn nhà 70m2 gồm 2 vợ chồng Tường Vi, 2 con nhỏ, mẹ chồng, em chồng bình thường đã khá chật chội nay lại có thêm cháu chồng. Những ngày mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, Tường Vi cũng không thoải mái vì lúc nào cũng có người nọ người kia nhìn vào. Mặc dù vậy nhưng mỗi lần muốn tâm sự cùng chồng, anh ta đều gạt phắt đi, cho rằng cô cố tình làm khó dễ, không hòa đồng với gia đình nhà chồng.
Đỉnh điểm phải kể đến sự việc cháu gái mang thai ngoài ý muốn rồi phải bảo lưu kết quả học tập để kết hôn. Những tưởng con bé sẽ không lên thành phố đi học nữa, Tường Vi có phần nhẹ nhõm vì nhà bớt người. Thế nhưng, một lần vô tình nghe chồng nói chuyện điện thoại cùng chị gái, Tường Vi mới biết chị gái muốn con bé lên thành phố học tiếp. Lần này có thêm cả chồng và con gái của nó và muốn ở nhà cùng cậu.
Nghe đến đây, Tường Vi như muốn nổ tung. Căn nhà nhỏ tí xíu 6, 7 người ở đã bí bách vô cùng, giờ đây còn thêm người, có cả trẻ con bé xíu. Cô nhất quyết phản đối và tỏ thái độ khó chịu với chồng. Thay vì khuyên vợ hay tìm cách giải quyết vấn đề, chồng Tường Vi lại lên tiếng trách móc cô, cho rằng vợ luôn hục hặc, khó chịu với mọi người bên nội. Tường Vi cũng phản ứng lại, cô lớn tiếng trách chồng không tôn trọng vợ, tự ý quyết định mọi việc mà không hề thông qua cô.
Cãi cọ qua lại, chồng Tường Vi đá chiếc quạt điện ở góc tường vỡ đôi, rồi bảo: "Đây là nhà tôi, tôi cho cháu tôi ở. Nếu cô không ở được thì biến".
Quá tức giận, Tường Vi hét lên: "Nhà anh nhưng cũng có tiền tôi gom vào để trả, nhà anh cũng có tên tôi trong sổ hồng đấy. Đừng có coi thường người khác. Các người luôn cho rằng đây là nhà mình rồi muốn làm gì thì làm, đây cũng là nhà tôi, đừng hòng đuổi tôi đi đâu".
Nói rồi, cô vào phòng đóng rầm cửa. Cô không ngờ bản thân đã tần tảo làm lụng, hết lòng vì gia đình vẫn không được chồng tôn trọng. Thậm chí, gia đình chồng còn tỏ vẻ khing thường, không coi cô ra gì. Cô nhiều lần nghĩ đến việc ly hôn nhưng lại thương con. Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tường Vi lại tự nhủ phải cố gắng làm việc, mua một căn nhà đứng tên của mình, dù nhỏ cũng được, cũng có nơi để lui về.