Sự kiện này đã xảy ra tại một ngôi làng nhỏ nằm trong vùng núi ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Theo thông tin từ Sohu, vào cuối những năm 1990, một nông dân họ Trương đang đào giếng trong vườn rau của gia đình ông thì một sự việc kỳ lạ đã xảy ra. Trong quá trình đào, chiếc cuốc của ông va vào một vật thể cứng và tạo ra âm thanh chói tai. Tò mò, ông nhanh chóng kiểm tra khu vực đất vừa đào và phát hiện ra một vật thể cứng hình tròn, có màu sáng tương tự như vàng.
Nghi ngờ có kho báu dưới lòng đất, ông Trương ngay lập tức sử dụng cuốc để tiếp tục đào. Khi chắc chắn mình đã đào hết, ông cụ gom chúng lại và đem đi rửa sạch. Sau khi loại bỏ các lớp đất bám quanh, những miếng vàng hình tròn này trở nên sáng bóng và tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Để chắc chắn hơn, ông Trương quyết định thử cắn vào những mảnh vàng mà ông đã đào được và nhận ra rằng kết cấu và độ cứng của chúng giống hệt như vàng. Nghĩ mình sắp đổi đời, ông cụ giữ bình tĩnh và bắt đầu đếm số lượng vàng mà ông đã tìm thấy. Tổng cộng, ông đã thu được 108 miếng vàng, với trọng lượng lên đến hơn 120kg.
Biết mình vừa đào được kho báu, ông Trương vôi đem số vàng này đến ngân hàng bán lấy tiền sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với người nhà. Tuy nhiên, khi thấy số vàng mà cha con ông Trương đem ra giao dịch, nhân viên ngân hàng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn nên đã nhanh chóng báo sự việc cho cho Cục Di sản Văn hóa Trung Quốc.
Các chuyên gia thuộc Cục Di sản ngay lập tức đến ngân hàng và tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng những miếng vàng. Sau quá trình thẩm định, họ kết luận rằng những mảnh vàng này có thể thuộc sở hữu của Vương Mãng - một quyền thần nhà Hán, người sau này trở thành đế vương duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn giai đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Dưới tác động từ Cục Di sản Văn hóa, cha con ông Trương đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển giao số vàng cho nhà nước, nhằm hỗ trợ công tác nghiên cứu và bảo tồn di vật lịch sử. Để ghi nhận đóng góp của họ, Cục Di tích Văn hóa Trung Quốc đã trao tặng giấy khen cùng một khoản tiền thưởng 500 NDT cho cha con ông Trương. Điều này cũng khuyến khích những người dân khác khi phát hiện cổ vật thì nên nộp cho nhà nước.
Theo quy định của pháp luật Trung Quốc, mọi di tích văn hóa phát hiện trong lòng đất, nội thủy và lãnh hải đều thuộc sở hữu của nhà nước Trung Quốc. Vì thế, khi người dân tình cờ phát hiện chúng, thay vì giữ lại cho mình, họ nên thông báo cho các chuyên gia, cơ quan chức năng hoặc ban ngành liên quan để hỗ trợ xác định nguồn gốc và bảo tồn những vật phẩm này.
Đóng góp của người dân mang ý nghĩa lớn đối với cộng đồng khảo cổ Trung Quốc, đồng thời cũng có tác động tích cực trong việc lưu giữ và bảo tồn giá trị của những dấu tích văn hóa cổ xưa, góp phần vào việc lưu giữ, bảo tồn di sản văn hóa và lịch sử của Trung Quốc.